Mến gửi Sài Gòn,
Ngày đầu tiên giãn cách theo chỉ thị 16, tui ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn Ông ngủ yên mặc dù trời đang đổ về chiều, thiệt kì lạ. Đáng lý tui nghĩ đêm qua tui sẽ biên một bài thiệt dài gửi dăm lời cầu chúc bình an cho Ông, dậy chớ hổng biết sao hổng làm được. Đêm qua thực sự là một đêm dài, ngồi thừ người ra bên cửa sổ ngó đồng hồ trôi dần về con số 12, lướt từng dòng tin đang cập nhật liên tục trên các đầu báo, lòng ngổn ngang nhưng trống rỗng vô cùng, cảm xúc cũng thế, giống như vừa phải mất mát đi một điều chi đó quen thuộc thường ngày, khó chịu, bức bối và mông lung. Ừ thì, có lẽ đó là cảm xúc đỉnh điểm của việc chấp nhận Ông đang bệnh nặng thêm từng chút, và cần phải nghỉ ngơi thiệt nhiều,
Bình thường, tui là cái đứa hay lông bông khắp chốn này ai cũng biết, Ông cũng biết mà phải hông, coi mái hiên góc phố là nhà, coi dì bán hủ tiếu chú bán bánh canh là người thân, coi mây trời bụi đường khói xe là bạn, coi cái tình người hào sảng, đôn hậu chạy trôi bền bỉ nơi đây là nguồn năng lượng nuôi sống tui mỗi ngày. Để rồi bi chừ, tạm xa hết ráo, mấy bữa trước nhớ nhớ từng chặp chớ bi chừ, rồi mấy ngày tới nữa lại nhớ lại lo lại cồn cào, ngó hổng biết sao,
Ai đó từng nói rằng, mỗi con người mưu sinh chốn này là những tế bào tạo nên một Sài Gòn đầy hỷ nộ ái ố. Bi chừ Ông lâm bệnh, băng bó tứ bề thì từng tế bào cũng trọng thương thiệt nhiều, kẻ trọng thương tinh thần, người trọng thương miếng cơm manh áo, đủ bề lo toan. Những ngày này thấy Ông hồi nào cũng đón tin dữ mỗi sớm bằng mấy con số tăng đều, nhưng may thay những câu chuyện tích cực hiện hữu từng góc phố của những con người lành tính, đôn hậu nơi đây, của phiên chợ 0 đồng, của bữa trưa 0 đồng, của lời kêu gọi ngọt xớt chơn thành của người dân xứ Ông chộn rộn sẻ chia miếng no miếng đói, mà dập tắt hết trơn bao nỗi sợ Bà Vy đem lại, ngó ấm lòng biết bao, ngó thấy niềm tin dữ thần luôn á, riết giờ chỉ mong Ông lo dưỡng thương thiệt tốt mà mau khoẻ lại cho bà con đặng vui mừng, chớ Ông bịnh quài mấy tháng trời, ai có thèm cười tiếng nào đã nư đâu,
Nói ra nó hơi dị miệng một chút, á chớ trải qua bao gian khó trong đợt bộn bề lo toan này, tui mới hiểu thêm là tui tự hào biết bao nhiêu khi gắn bó với Ông chừng đó chục năm trời, than có, chửi có, yêu có, thương có nhưng quài chưa bao giờ muốn rời bỏ Ông cả, chưa bao giờ muốn từ bỏ một chút chi ráo của cái thương chơn thành, của cái nghĩa tình vẹn tròn xứ này trao cho cả.
Mấy nay trời ảm đạm u buồn lắm, Ông phẻ lại lẹ lẹ xí, tụi tui thèm cái nắng nóng, thèm cái kẹt xe, thèm cái ồn ào náo nhiệt của Ông quá chừng rồi đó. Ba cái “giãn cách” này nói chứ làm gì giãn được lòng tụi tui, tuy ở xa nhau chớ bi chừ ai cũng giữ trong lòng nổi niềm đau đáu của một mai trời sáng trong hơn, để ôm trọn Ông hết dô lòng,
Nằm trên giường bệnh, lỡ có mà nghía qua được ba cái dòng biên vội này, mong Ông lấy đó thành niềm tin to bự, cùng tụi tui sống lại một cuộc sống bình thường nghen,
Thương Ông dữ thần,
#odaucungchup
Art by P.n.a.r.t